"Độc" - một từ thường gợi đến phần tối: sự đơn độc, nọc độc, hay những gì gai góc, khó gần. Nhưng ở đây, trong cách Pháp Kiều hiện diện, “Độc” không còn là hiểm nguy. Với Pháp Kiều, “độc” đơn giản là trạng thái tự nhiên khi một người đủ rõ mình là ai. Không cần cố gắng khác biệt. Cũng không cần hợp lý với số đông.
Pháp Kiều là “ngôi sao” mới nổi. Sau Anh trai say hi, cái tên Pháp Kiều nhanh chóng phủ sóng, đi cùng với nó là cả yêu thương lẫn tranh cãi. Nhưng đó cũng là điều dễ hiểu. Càng sáng, cái bóng càng rõ. Nhất là với những người như Kiều – không thuộc về số đông, cũng chẳng cố gắng để vừa vặn với khuôn mẫu nào.
Nhưng điều đáng nói là: Kiều không cố tình “khác”. Bạn không cố đi ngược, cũng không gồng mình nổi loạn. Kiều chỉ đang sống thật – một phiên bản đang trưởng thành, kiên trì hoàn thiện mình từng ngày. Và đó, lại là thứ khó nhất: là chính mình mỗi ngày nhưng phải hay hơn, giỏi hơn mình hôm qua.
Từ những số đầu, SR Digital Cover chọn định vị mình như nơi tìm kiếm những viên ngọc cá tính trong làng thời trang – những cá nhân có ánh sáng riêng, có điểm nhìn riêng để lắng nghe, tôn vinh và thể hiện họ qua hình ảnh và con chữ. Chúng tôi cũng đang không ngừng thử, học, lớn lên. Và chính tinh thần ấy khiến chúng tôi tìm thấy sự đồng điệu với Pháp Kiều.

Phải gặp Kiều ngoài đời, làm việc cùng, nhìn thấy bạn hiện diện mới hiểu rằng khái niệm đẹp hay dị biệt, bình thường hay nổi loạn, thật ra không còn quan trọng nữa. Quan trọng là: bạn chọn sống ra sao. Lý do đầu tiên để chọn Pháp Kiều cho Digital Cover thật ra rất đơn giản: bạn đẹp. Nhưng đó không phải cái đẹp dễ gói gọn trong một từ. Kiều đẹp theo cách rất “Kiều” - một kiểu đẹp siêu thực, pha chút futuristic, đôi lúc mang hơi hướng Y3K. Những gì Kiều mặc trên sân khấu không chỉ “đẹp” mà còn “đúng” - đúng năng lượng, đúng khí chất. Như thể bạn và ekip đã cùng tìm được, nơi Kiều được là chính mình và khán giả cũng thấy rõ điều đó.
Và khi hai phía cùng gặp nhau ở tinh thần không ngừng hoàn thiện, cuộc trò chuyện này đã bắt đầu. Một cuộc trò chuyện đi xa hơn chuyện mặc gì, phối gì. Mà là câu chuyện của một người nghệ sĩ đang tái định nghĩa từ “độc”. Bởi vì khi đã kết nối được với một người bằng chính bản thể của họ, bạn sẽ hiểu: thời trang chỉ là cánh cửa mở ra một câu chuyện lớn hơn rất nhiều.
Hoa hồng không phải lúc nào cũng có gai
Từ chiếc quần da quá chật trong vòng đầu Rap Việt đến những outfit “độc và slay” như hiện tại, Pháp Kiều không chỉ lớn lên, mà còn tự viết lại định nghĩa của riêng mình về "độc". Một hành trình vừa dữ dội, vừa dịu dàng mà thời trang chính là thứ ngôn ngữ Kiều đã và đang “giao tiếp” tốt.
Không phải sân khấu, không phải ánh đèn, mà chính bộ đồ đầu tiên ở Rap Việt là thứ khiến Pháp Kiều “biết mình đang bước sang thế giới khác”. Để mặc vừa chiếc quần da xanh, Kiều đã phải giảm cân gấp rút. “Lúc fitting không vừa, Kiều nghĩ mình phải thay đổi. Và Kiều thay đổi thật”.

Lần đầu được stylist chuẩn bị đồ, lần đầu nhìn thấy mình trên bảng sketch, lần đầu được định hình phong cách bởi stylist, Kiều nhớ như in. Chiếc quần da xanh đó có thể không “vừa vặn”, nhưng đó là một bản khai sinh hoàn hảo cho một Pháp Kiều trên sân khấu. Vì đó không chỉ là một outfit, mà là giây phút Kiều biết: thời trang sẽ không đơn thuần là thứ để mặc. Nó sẽ là một phần của cá tính, của bản sắc.
"Tới giờ tôi vẫn không có lại được cái cảm giác đó. Nó lạ lắm – ngại ngùng, hồi hộp, nhưng cũng rất tự tin. Đó là bước ngoặt mà Kiều nhớ mãi"
— Pháp Kiều
Pháp Kiều không cố tỏ ra khác biệt. Nhưng Kiều vốn là người khó hòa vào bất kỳ hình mẫu nào. Gọi là “xà nữ”, đúng. Gọi là “độc bản” cũng chẳng sai. Nhưng quan trọng hơn hết, Kiều cố sống khác đi chứng minh. Kiều phát triển bản thân trong im lặng. Im lặng vượt qua thị phi. Im lặng để không ngắt quãng con đường nghệ thuật mình đang bước đi.
"Cái đẹp đối với Kiều là sự im lặng" - Kiều nói. Vì thốt ra lời không phải lúc nào cũng cần thiết. Vì nghề của Kiều còn dài và Kiều biết giữ.
Để có Kiều nhận thấy cái đẹp chính là sự im lặng, Kiều cũng từng bốc đồng, từng đáp trả, nhưng Kiều là người biết rút kinh nghiệm. “Tôi không sai quá ba lần”. Quy tắc đó thể hiện rõ trong cách Kiều chọn trang phục: luôn mới mẻ và có kiểm soát. Khi âm nhạc là thứ khó thay đổi từng ngày, thì vẻ ngoài phải là điều có thể làm mới. Kiều luôn giữ “nguyên tắc bất ngờ”: không bao giờ hé lộ outfit trước khi diễn, vì outfit cũng là một màn trình diễn.
"Tôi đi diễn với gương mặt này, cơ thể này và những bài hát fan đã thuộc. Thứ duy nhất có thể mới, chính là hình ảnh. Tóc, trang điểm, trang phục – tôi xem đó như món quà bất ngờ dành cho khán giả. Vì vậy, tôi không bao giờ tiết lộ outfit trước khi diễn"
— Pháp Kiều
Trong trường hợp outfit không như mong muốn, Kiều cũng không chấp nhận để “thua”. "Tôi tưởng tượng trong đầu đó là bộ đồ đẹp. Rồi tôi dùng ánh mắt, cơ thể, năng lượng để khiến nó trở nên đẹp thật. Chỉ có mình mới cứu được mình thôi".
Kiều thích những gì khiến mình thoải mái và phù hợp.. Không tuyên truyền phải "slay". Không khuyên ai mặc giống mình. Vì với Kiều, thời trang là để yêu lấy bản thân trước nhất. Thoải mái, đôi khi đơn giản là giữ lại một chiếc áo thun cũ, hay những chai nước hoa đã xài cạn. Mỗi món đồ với Kiều đều mang một chốn hồi ức. “Mình thật sự là thích giữ đồ lại. Khi mình ngửi lại cái mùi hương đó, mình nhớ in lại cái khoảnh khắc đó luôn".

Trân trọng những kỷ niệm. Trân trọng bản thân. "Độc" ở Kiều là khả năng đứng riêng, tự thân, không lặp lại.
Có những bộ đồ khiến tôi yêu đời thật sự. Chỉ vậy thôi, tôi đã có lý do để mặc nó. Sau này bốn mươi tuổi muốn quay lại mười tám, mình cũng đâu mặc được nữa. Nên bây giờ, thích thì cứ mặc thôi - Pháp Kiều.
Pháp Kiều có thể không nói nhiều về định nghĩa phong cách. Nhưng bằng cách sống và cách mặc của mình, Kiều đang chứng minh độ “độc” tự sinh hương của mình: vẻ đẹp chân thật ắt sẽ tự tỏa hương, không cần ép.
“ĐỘC” trong từng chuyển động
“Độc” thường được hiểu theo hai nghĩa: một mình và chất độc. Nhưng với Pháp Kiều, “độc” là bản sắc, một cái tôi đủ dứt khoát để không bị hòa lẫn. Trong Digital Cover lần này, Kiều hiện diện như chính cách bạn vẫn luôn xuất hiện: là chính mình nhưng ở phiên bản chỉn chu, biết tiết chế và không ngừng chuyển động.
Outfit trong bộ ảnh không cố tình gây choáng bằng sự kỳ dị. Hình ảnh của Kiều hiện lên như một bài thơ thị giác, mà stylist An Giồ là người viết nên từng câu chữ bằng chất liệu: giữa mềm mại và cứng cáp, giữa nữ tính và nam tính, giữa lớp vải thô ráp và voan mỏng như khói. Một chiếc áo thun trắng Moschino phối cùng corset đen, tầng váy voan bèo nhún, ren thêu tay cầu kỳ, voan trùm đầu in họa tiết hoa tím nhạt – tất cả tạo nên một tạo hình vừa dịu dàng vừa kiên quyết, vừa trẻ trung vừa sắc sảo.
Stylist lấy cảm hứng từ chính Kiều: nghệ sĩ đủ tự do để không cần mượn hình mẫu nào, đủ chuyển động để luôn mới mẻ trong từng lần xuất hiện. Styling không đóng khung theo giới tính hay phong cách cụ thể, mà bám theo một trạng thái linh hoạt – nơi Kiều là chính mình, nhưng luôn trong phiên bản được làm mới. Như cách Kiều luôn giữ outfit bí mật đến tận lúc bước lên sân khấu, như “món quà” dành cho khán giả.
Từ phom dáng đến chất liệu, mọi lựa chọn đều hướng đến sự vừa đủ: gọn nhưng không bóp nghẹt, chuyển động mà không phô trương. Phụ kiện từ vòng cổ ngọc trai, trang sức bản lớn đến chiếc nón lưỡi trai thêu hoa và voan tím là những dấu chấm câu khéo léo. Chúng không ồn ào, nhưng vắng mặt thì “chợ không thể đông”.
Thú vị nhất, là dù không tập trung vào một chi tiết cụ thể, bộ đồ vẫn khiến người ta muốn nhìn thêm, giữ hình ảnh ấy lâu hơn một chút. Vì thứ giữ chân khán giả không chỉ là quần áo, mà là Kiều trong từng chuyển động rất duyên.
Thời trang với Kiều là cách đối thoại. Là khi “lỡ mặc một bộ đồ không như ý, thì mình tưởng tượng nó đẹp,và dùng chính cơ thể mình để khiến nó đẹp hơn”. Là hiểu mình đủ rõ để biết lúc nào nên tiết chế, lúc nào nên bùng nổ và không để “độc” của người khác quyết định hộ mình điều gì là đẹp. “Mình mặc, mình cảm thấy mình tự tin, mình thoải mái là mình mặc thôi” - Pháp Kiều.

Sự đặc biệt ấy không đến từ layout cầu kỳ, mà từ cách Kiều diễn giải trang phục bằng chính thần thái của mình. Pháp Kiều có thể dịu dàng, có thể gai góc hoặc là cả hai. Như chính cách Kiều từng nói:
Đến giờ thì phong cách của mình cũng không theo một định hướng cố định nào, nhưng nhìn vào là biết: à, bộ này là của Pháp Kiều. Đồ của mình hơi... gây nhức đầu đó. Làm nữ thì lại quá nữ, làm nam thì lại quá nam. Phong cách của Kiều luôn nằm ở giữa. Nên chắc stylist cũng khổ tâm lắm (cười) - Pháp Kiều.
Cái “ở giữa” ấy không chỉ là thẩm mỹ, mà là tự do. Một không gian nơi Kiều được là mình và khán giả được thấy một “Pháp Kiều riêng” của họ: trong từng chuyển động, từng ánh nhìn, và cả những khoảng lặng.
“ĐỘC” trong từng ánh nhìn
Ánh mắt là nơi hội tụ thần thái. Mà thần thái lại là điều định hình cảm xúc của người đối diện về một bộ trang phục. Với Pháp Kiều, outfit là bản sắc, là món quà dành tặng khán giả mỗi lần bước ra ánh sáng. Còn ánh nhìn chính là yếu tố “shape” nên sự đặc biệt ấy. Không phải vải vóc hay đường cắt may, ánh mắt mới chính là “công cụ tối thượng” níu giữ người xem ở lại.
Có những ánh nhìn không cần sắc lẹm, không cần kiêu ngạo, chỉ cần đúng khoảnh khắc là đủ khiến người ta nhớ nhung. Đôi mắt của Kiều là như thế. Trên gương mặt ấy, mọi thứ đều có thể thay đổi: kiểu tóc, lớp son, nhũ mắt. Nhưng ánh nhìn thì không.
Kiều có thể hóa thân vào hàng loạt tạo hình khác nhau, nhưng ánh mắt ấy vẫn luôn mang một tầng cảm xúc nhất quán: tự do, độc và đơn thuần. Không ngây thơ mà là trong trẻo. Một kiểu trong trẻo rất riêng, khiến ánh mắt ấy không cần lời mà vẫn gợi nên chất “độc” đặc trưng.
Trong Digital Cover lần này, layout makeup không hướng đến hiệu ứng thị giác mạnh, mà chọn cách “mưa dầm thấm lâu”, chọn ánh mắt Kiều làm “đầu câu chuyện”. Ở đây, ánh nhìn là là phần nối dài của tâm hồn, của câu chuyện “độc” của nhân vật chính.
Và nếu phải chọn một chi tiết định nghĩa “Độc” này, thì không phải corset, không phải voan hoa hay chuỗi ngọc bản to mà chính là ánh nhìn của một người luôn biết rõ mình là ai.
Và nếu phải chọn một chi tiết định nghĩa “Độc” này, thì không phải corset, không phải voan hoa hay chuỗi ngọc bản to mà chính là ánh nhìn của một người luôn biết rõ mình là ai.
Tone xám khói được chọn để làm nổi bật đôi mắt ấy – một sắc độ lạnh nhưng không xa cách, đủ kiên cường mà vẫn chạm khẽ vào phần dịu dàng phía sau. Những lớp khói mờ quanh mắt, eyeliner sắc, ánh nhũ bạc nhẹ dưới đuôi mắt và gò má được tiết chế đến mức vừa đủ. Không gồng lên để gây ấn tượng, mà để tạo chiều sâu.
Makeup artist Chambytram – người đồng hành cùng Kiều trong bộ ảnh lần này đã gọi đôi mắt ấy là trung tâm của layout. “Mình chọn cách tôn lên tâm hồn của Kiều bằng chính ánh nhìn”. Son bóng, chi tiết tưởng như nhỏ hóa ra lại là signature. “Mình thử thuyết phục Kiều thử chất liệu môi bóng, và cho layout lần này. Giờ đây đôi môi căng bóng gần như là signature của em” - đây là minh chứng rằng Kiều không ngại thử cái mới, nhưng chỉ chọn điều hợp với mình.
Cách mà ánh nhìn của Kiều vận hành cũng chính là cách chữ “Độc” hiện diện lần này: không đóng khung, không định nghĩa. Có người thấy ở đó sự kiên định. Kẻ khác lại thấy nỗi cô đơn. Có người gọi đó là ánh nhìn của “xà nữ” bí ẩn. Người khác lại thấy một “đứa em” dễ thương, mong manh.
Và có lẽ, Kiều cũng không cần xác nhận điều nào đúng. Bởi ánh mắt ấy không sinh ra để trả lời. Nó sinh ra để nhìn. Một ánh nhìn không cần quá lời. Một đôi mắt đủ sâu để mỗi người tự thấy một Pháp Kiều của riêng mình – mạnh mẽ, dịu dàng, hoặc cả hai cùng lúc.
Produced by Style-Republik
Feature: Pháp Kiều
Photographer: An Lâm
Studio & Lighting: Hello Studio
Stylist: An Giồ
Styling Assistant: Trần Văn Khôi
Makeup & Hair: Trâm Nguyễn (chambytram)
Wig Accessories: Toàn Công Đinh
Fashion: Moschino - DAFC - An Lâm
Accessories: Moschino