Không khí mùa menswear tại Milan năm nay diễn ra khá trầm lắng, nhưng đâu đó vẫn có những điểm sáng đáng chú ý.
Tuần lễ thời trang nam Milan mở màn bằng một cú sốc: nhà thiết kế Giorgio Armani đang “hồi phục” tại nhà sau một thời gian ngắn nhập viện và sẽ không xuất hiện tại các show Giorgio lẫn Emporio – điều chưa từng xảy ra trong suốt 50 năm kể từ khi "ông hoàng thời trang Ý" thành lập đế chế của mình.Thông tin này khiến không khí tuần lễ thời trang vốn đã ảm đạm nay càng thêm thiếu vắng, bởi vốn Armani luôn là tâm điểm và linh hồn của Milan Fashion Week hàng năm.
Milan chưa tạo được "bất ngờ"
Theo truyền thống, Tuần lễ thời trang nam Milan thường kéo dài trong khoảng 5 đến 7 ngày. Nhưng trong mùa Fashion Week năm nay, Fendi và Gucci kết hợp tổ chức cả show diễn cho nam và nữ ngay trong thời gian diễn ra lịch trình cho thời trang nữ, và Zegna đã ra mắt bộ sưu tập mới tại Dubai từ trước, khiến lịch trình rút gọn chỉ còn vỏn vẹn ba ngày.
Bên cạnh đó, hiện diện của tinh thần Anh Quốc mùa này tại Milan cũng chưa tạo nhiều đột phá lớn. Paul Smith lần này bỏ qua Paris để mang bộ sưu tập mới đến Milan trong tâm thế nhẹ nhàng, mà có lẽ lúc nào ông cũng vậy, theo đúng kiểu “cổ điển nhưng luôn có chút phá cách”.

Với Vivienne Westwood, đây là show diễn thời trang nam đầu tiên tổ chức tại Milan kể từ năm 2016. Andreas Kronthaler chọn một quán cà phê dưới mái hiên khu San Babila sang trọng làm địa điểm trình diễn. Ở đó, anh mang đến sự pha trộn giữa kỹ thuật tailoring cổ điển và tinh thần phi giới tính đầy khiêu khích – vừa thú vị nhưng cũng mang cảm giác cũ kỹ, lặp lại và có phần công thức. Các bộ sưu tập gần đây của Andreas Kronthaler cho Vivienne Westwood thường được khen ngợi về sự tôn vinh di sản của thương hiệu, từ những đường cắt corsetry đặc trưng, các họa tiết tartan mang tính biểu tượng, cho đến việc sử dụng các yếu tố DIY (Do It Yourself) và tái chế. Tuy nhiên, điểm "lặp lại" có thể đến từ việc giới phê bình mong đợi một bước đột phá táo bạo hơn, vượt ra khỏi những công thức đã làm nên tên tuổi của Vivienne Westwood, đặc biệt khi tinh thần phản kháng và tiên phong luôn là kim chỉ nam của thương hiệu này.

Trong khi đó, tại Dunhill, Simon Holloway tiếp tục đào sâu vào thế giới thượng lưu, nơi các tiêu chuẩn may đo tinh xảo và đặc quyền phong cách được thể hiện. Ở đây, không có chỗ cho sự bụi bặm hay phá cách, thay vào đó là sự tôn vinh từng chi tiết, từng công đoạn chế tác và chất liệu xa xỉ chỉ giới siêu giàu mới có thể chạm tới. Người xem có thể yêu hay không yêu sự hoài cổ này, vì quả thật toàn bộ bộ sưu tập trông như bước ra từ một giai đoạn lịch sử khác, nhưng độ hoàn thiện, sự chỉn chu tuyệt đối trong từng đường nét thì không thể phủ nhận. Tuy nhiên, chính sự tuân thủ quá mức vào truyền thống và tính hoài cổ này lại là con dao hai lưỡi. Trong bối cảnh Milan Fashion Week đang mong chờ sự bùng nổ của các ý tưởng mới, những bộ sưu tập đa dạng từ phong cách streetwear năng động, thử nghiệm phi giới tính, đến những màn trình diễn đầy tính thể nghiệm nghệ thuật, sự tập trung của Dunhill vào một phân khúc khách hàng rất nhỏ và một phong cách quá cổ điển có thể khiến nhà mốt trở nên thiếu tính đột phá và kém hấp dẫn đối với phần lớn khán giả, đặc biệt là thế hệ khách hàng mới. Trong một thế giới thời trang đang ngày càng tìm kiếm sự đa dạng, cá tính và tính ứng dụng linh hoạt, việc duy trì một phong cách quá nghiêm trang và đặc quyền đôi khi khiến thương hiệu khó tạo được tiếng vang như các nhà mốt khác đang tích cực đổi mới và "làm ồn" trên sàn diễn.
Các “biểu tượng” nước Ý: Công cuộc tái định hình phong cách đặc trưng
Các thương hiệu lớn của Milan mùa này dường như đang chủ động làm mới mình bằng cách tái định hình phong cách đặc trưng.

Tại Prada, Miuccia Prada và Raf Simons rõ ràng đã lựa chọn thái độ khác hẳn. Xuyên suốt show diễn là cảm giác tối giản triệt để. Không gian trình diễn gần như trống rỗng, chỉ đặt vài tấm thảm hình bông hoa gợi liên tưởng đâu đó giữa nhà trẻ và phòng tắm. Trên nền âm thanh chim hót và tiếng tàu chạy, các thiết kế xuất hiện với những đường cắt cơ bản, phom dáng nguyên mẫu như tracksuit bằng acetate hay áo khoác dáng dài. Các yếu tố “thời thơ ấu” được đẩy lên rõ rệt: sơ mi kéo dài như tạp dề, quần thì ngắn như romper. Raf Simons, trong cuộc phỏng vấn với GQ sau buổi diễn, đã làm rõ ý tưởng này khi nói về cảm hứng từ "sự ngây thơ của trẻ em" khi đem vào các thiết kế những chiếc “diaper short”, hay là "quần tã". Bộ sưu tập dường như xóa nhòa ranh giới giới tính, thể hiện qua những thiết kế mang đậm cảm hứng từ thời thơ ấu, giai đoạn mà xu hướng giới chưa được định hình rõ ràng bởi các quy chuẩn xã hội.
Đọc thêm: Prada Spring 2024 - Cuộc đàm thoại về quần áo giữa Miuccia Prada và Raf Simons

Dolce & Gabbana tiếp tục tôn vinh phong cách pyjama - chủ đề này đã trở thành kinh điển, thậm chí chạm ngưỡng sáo mòn. Tuy vậy, điều khiến bộ sưu tập lần này trở nên cuốn hút chính là cách Domenico Dolce và Stefano Gabbana khai thác khía cạnh gai góc, bụi bặm hơn của mẫu pyjama kẻ sọc bằng cotton vốn được xem là biểu tượng của thời trang phòng khách, và biến nó thành “đồng phục” đời thường đầy thuyết phục, vượt xa hình ảnh nghệ sĩ hay quý ông lập dị vốn gắn liền với kiểu trang phục này. Đặc biệt, cách xử lý tỷ lệ rộng, thoáng được nghiên cứu kỹ lưỡng đã mang lại những silhouette bắt mắt, vừa có độ phóng khoáng, vừa tạo cảm giác gần gũi, thực tế.

Show cuối cùng của tuần lễ thuộc về Giorgio Armani, dù lần đầu tiên trong lịch sử, ông không hiện diện. Ở tuổi 91, việc chuẩn bị cho tương lai thương hiệu là điều tất yếu. Người kế cận thân tín Leo Dell’Orco cùng đội ngũ đang làm rất tốt mảng menswear. Cả hai BST của Emporio và Giorgio mùa này đều vang vọng lại thẩm mỹ thập niên 1990 – quyết định khôn ngoan khi thế hệ trẻ đang khao khát sở hữu tinh thần ấy. Và trên hết, nó nhắc nhở rằng bản sắc Armani đầy thanh lịch và trường tồn với thời gian vẫn giữ nguyên sức nặng trong thế giới thời trang nam hôm nay.
Thế hệ nhà thiết kế trẻ: Làn gió mới đổ bộ Milan
Giới chuyên môn đang đặt ra câu hỏi rằng liệu sự lùi bước của thế hệ kỳ cựu có mở đường cho lớp tên tuổi mới? Có thể. Nhưng Milan vẫn chưa thực sự khẳng định được mình là “vườn ươm” tài năng như Paris.
Tuy nhiên, một vài tổ chức như Fondazione Sozzani – quỹ nghệ thuật và thời trang do gia đình Sozzani sáng lập đang nỗ lực thúc đẩy lớp nhà thiết kế trẻ, dưới sự dẫn dắt của Sara Sozzani Maino. Milan bắt đầu chứng kiến sự hình thành của thế hệ nhà thiết kế tiên phong cho sự đổi mới. Người mở màn không ai khác chính là Satoshi Kuwata của thương hiệu Setchu – chủ nhân giải LVMH 2023 với show diễn đầu tiên trong tuần lễ.

Kuwata nổi bật bởi kỹ thuật cắt may tinh xảo, những thiết kế của anh tưởng chừng đơn giản nhưng biến hóa linh hoạt nhờ cấu trúc mở – đóng, gấp – bung đầy thông minh. BST mới nhất lấy cảm hứng từ ảnh hưởng thẩm mỹ và văn hóa từ châu Phi với loạt thiết kế với kỹ thuật may đo “phô diễn” cấu trúc, họa tiết madras đa sắc, đầm dáng túi garment và bảng màu rực rỡ.
Pronounce của hai nhà thiết kế Yushan Li và Jun Zhou là một trong những thương hiệu đại diện cho thế hệ nhà thiết kế Trung Quốc mới – dù trưởng thành trong môi trường thiết kế phương Tây, họ đang dần tái kết nối và đưa bản sắc văn hóa Trung Quốc vào ngôn ngữ thời trang theo đuổi trường phái trừu tượng trong thiết kế.

Ở thế giới nổi loạn hơn, Simon Cracker – dự án hợp tác giữa Simone Botte và Filippo Biraghi tiếp tục duy trì danh tiếng là “trung tâm hỗn loạn” của Milan. Với tinh thần punk, kỹ thuật upcycling và sàn diễn quy tụ những gương mặt cá tính nhất thành phố, BST mới mang không khí "nổi loạn có kiểm soát": gam màu trầm, ghim khổng lồ, và phom dáng đồng phục… đã tạo nên một tổng thể trưởng thành hơn nhưng vẫn giữ vững chất phản kháng vốn có của thương hiệu.
Milan Fashion Week đang chứng kiến một cuộc chuyển giao. Như mọi giai đoạn giao thời, sự ảm đạm ban đầu không hẳn là dấu chấm hết, mà là khoảng lặng cần thiết để lớp sáng mới có cơ hội ló rạng. Những thế hệ kế nhiệm đang dần hình thành, dù chưa đủ sức khuấy đảo sân khấu lớn, họ vẫn kịp tạo nên những điểm sáng cho tương lai đáng được đón chờ.