Có phải Martin thật sự bước ra từ manga?
Martin (CORTIS) sinh năm 2008, tên thật Park Woo-joo (Martin Edwards), là nghệ sĩ mang quốc tịch Hàn - Canada. Anh đảm nhận vai trò leader trong nhóm nhạc mới ra mắt CORTIS và từ khi chưa debut đã được biết đến như một “idol kiêm creator": tham gia sáng tác, đề xuất hình ảnh, định hình concept cho nhóm.
Không cần tuyên bố mình là fashion icon, Martin vẫn khiến người khác mặc theo. Không cần phải khác biệt, Martin vẫn không giống ai.
Martin (Cortis) xuất hiện giữa thị trường K-pop đang khát làn gió mới. Martin xây dựng hình ảnh của mình như một mô hình beta: liên tục thử nghiệm, biến đổi và… đầy lỗi thú vị.

Một idol không cố đi theo hình ảnh hoàn hảo và chứng tỏ sự đa năng, Martin (Cortis) đơn giản là sống trong vùng chuyển động của nghệ thuật. Một ngày thích punk, hôm sau chuyển sang grunge. Giai đoạn training thì dính hip-hop. Gu âm nhạc thay đổi nhanh như gu thời trang. Nhưng không phải kiểu “thay vỏ”. Mỗi lần chuyển, Martin tạo ra một va chạm mới – giữa sở thích cá nhân và tính thời đại, giữa cảm xúc và thị giác.
Khi tôi thích rock mà cha tôi giới thiệu, tôi mặc skinny, punkish, grunge. Khi vào giai đoạn trainee, tôi nghe nhiều hip-hop nên mặc đồ rộng, baggy - Martin.
Phong cách ấy không dừng lại ở ngoại hình. Trong các phỏng vấn, Martin (Cortis) không giấu sự khát khao “shake things up” – lật tung những gì đang được xem là chuẩn. Cái cách Martin đứng, cách Martin không nhìn thẳng máy quay, hay cái nhíu mày rất nhẹ trong MV “FaSHioN” – tất cả là lời từ chối im lặng với thế giới idol bị công nghiệp hóa.
Martin không đẹp theo chuẩn Hàn. Martin có cái đẹp “ngang xương” – kiểu đẹp bạn sẽ mất vài giây mới nhận ra, rồi càng nhìn lại càng thấy lôi cuốn.
Tự sự qua ánh sáng và chất liệu
Chiều cao 1m90 của Martin là một lợi thế, nhưng không phải là bản sắc. Điều khiến cậu khác biệt nằm ở cách Martin đối thoại với hình ảnh: dùng chiều cao ấy như không gian để thử nghiệm ánh sáng, chất liệu và khoảng cách.
Ở thế hệ của Martin, thời trang không còn là câu chuyện về quần áo, mà là ngôn ngữ thị giác của bản thân. Họ không chụp hình để “được nhìn thấy”, mà để nhìn thấy chính mình qua ống kính. Martin nằm trong nhóm người trẻ hiểu rõ điều đó - ánh sáng và chất liệu mặc với cậu là những người bạn cùng đồng hành để tôn vinh lẫn nhau.
Trong MV FaSHioN, Martin gần như mặc độc một tông: đen, tối, phản sáng. Lớp leather jacket hắt ánh xanh từ đèn neon, cổ áo hơi trễ để lộ dải cotton trắng mềm bên trong. Một đôi khuyên tai mảnh. Không có gì thừa. Và cũng không có gì ngẫu nhiên.
Đọc thêm: CORTIS “FaSHioN”: Từ chợ đồ si đến sàn diễn high fashion
Áo sheer, blazer không ve, găng lưới, vòng cổ mảnh như sợi chỉ, khóa kéo lộ – tất cả nằm vừa khít trên vóc dáng cao, vai thẳng, đường xương gọn. Martin (Cortis) trông như nhân vật bước ra từ manga, nơi tỉ lệ cơ thể trở thành cấu trúc thị giác. Cái đẹp ở đây không đến từ trang phục, mà từ tỉ lệ giữa trang phục và cơ thể.
Bảng màu Martin ưu tiên: xám nhạt, beige lạnh, đen mờ, trắng ngà vốn là những gam dễ bị “chìm”, nhưng trong tay cậu lại mang cấu trúc rõ ràng nhờ cách xử lý texture. Đen được dùng để phản sáng lên da. Denim đã qua xử lý bề mặt. Trắng chọn cotton, sheer hoặc ripstop – chất liệu có độ xuyên sáng. Điều khiến Martin khác biệt không phải ở thẩm mỹ tối giản, mà ở khả năng đọc được hành vi của ánh sáng trên bề mặt vải. Sự tinh tế nằm trong từng chi tiết phụ kiện: kính wraparound, khuyên tai nhỏ nhưng sáng, choker mảnh móc đúng điểm cổ.
Ren Honjo bước ra từ manga
Nếu có một nhân vật hư cấu nào được “hồi sinh” vô thức qua ngôn ngữ hình ảnh của Gen Z, thì đó chính là Ren Honjo và Martin là hiện thân rõ ràng nhất. Trong NANA, guitarist của Trapnest - Ren là biểu tượng cho kiểu đẹp lặng: cao, gầy, khung xương tinh tế, ánh nhìn trầm nhưng sắc.
Anh ta chỉ cần skinny jeans, áo ba lỗ, da cũ và ánh sáng phòng tối là đủ để hiện lên khí chất. Martin sinh ra sau thời NANA rất lâu, nhưng dường như mang cùng tần số. Cao trên 1m90, gầy nhưng có cấu trúc cơ thể “không sai với bất kỳ trang phục nào”, tóc messy theo cách có chủ đích, màu lạnh hoặc highlight sáng, gương mặt dài, góc cạnh.
Ở cậu cũng có ánh nhìn ấy: lạnh, không xa cách và dáng đứng ấy: bình thản nhưng khiến khung hình tự nghiêng về phía mình. Điều khiến Martin đáng chú ý không phải vì cậu “giống Ren”, mà vì cậu làm sống lại một archetype – kiểu nhân vật chỉ xuất hiện khi thời đại bắt đầu muốn tìm lại cảm xúc thật. Sự song song giữa họ cho thấy: cái đẹp trong thời trang hôm nay không còn đến từ xu hướng, mà từ cách một người tạo nên trường cảm xúc quanh mình.
Không chỉ dừng ở visual, cảm giác tương đồng giữa Ren và Martin còn đến từ chất liệu phong cách. Cả hai đều chọn đen toàn tập, đều dùng kim loại như một ngôn ngữ phụ. Ren đeo choker, khuyên bạc, vòng tay xích. Martin chọn wraparound glasses, khuyên mảnh, dây chuyền mảnh đặt đúng khớp xương quai xanh.
Tóc Ren là spiky, hơi lộn xộn. Martin biến thể thành messy layers, đôi khi để ẩm, dựng nhẹ bằng mousse – kiểu tóc của một người làm nghệ thuật trong thành phố nhưng hiếm khi đúng giờ. Dù mặc blazer, cậu vẫn có không khí của một ban nhạc đang chờ tập lúc tối. Martin không cosplay Ren. Nhưng nếu Ren Honjo thật sự bước ra khỏi trang truyện, sống trong thời trang 2025 và debut dưới ánh đèn K-pop – có lẽ anh ta cũng sẽ mặc như Martin.
Công thức không dành cho tất cả
Martin không phát minh ra cách phối đồ mới. Nhưng Martin có khả năng khiến những gì đã quá quen trở nên gãy gọn hơn, điện ảnh hơn, và... đúng vibe hơn.
Áo phông oversized với quần cargo. Áo da biker cùng khuyên bạc. Blazer mỏng khoác ngoài mesh top. Combo quần caro, áo tank và mũ beanie. Tất cả đều là công thức street style từng tràn ngập Instagram, Pinterest, TikTok. Nhưng khi Martin mặc, thứ khiến outfit bật lên không nằm ở món đồ mà ở ánh sáng.
Ánh sáng được tận dụng thông minhL chiếu đúng vào khoảng hở cần hở, phản chiếu đúng nơi chất liệu cần lên hình. Outfit vì thế có chiều sâu thị giác như thể được dựng bởi một D.O.P hơn là một stylist.
Martin hiểu rõ tỉ lệ cơ thể mình. Cậu biết đâu là vùng bắt sáng, đâu là điểm chết thị giác, đâu cần kéo dài bằng quần ống suông, đâu nên “ngắt nhịp” bằng áo khoác hở cúc. Không phải cứ thêm món là outfit hoàn chỉnh. Đôi khi chỉ là một cú nghiêng vai đúng lúc, một ánh nhìn lệch khỏi ống kính, cũng đủ để biến công thức cũ thành tuyên ngôn cá nhân.
Vì thế, style của Martin dù dễ mô phỏng, lại cực khó chạm tới. Người ta có thể mặc giống: áo phông rộng, quần cargo, kính râm, mũ beanie nhưng thường sẽ thiếu một thứ: khoảng lặng giữa các lớp vải, nơi Martin kiểm soát ánh sáng, nhịp chuyển động và tần số biểu cảm.