Bên cạnh âm nhạc, yếu tố thời trang trong Em Xinh Say Hi trở thành "ngôn ngữ mới" của thế hệ nữ nghệ sĩ Việt - nơi hình ảnh được xây dựng không chỉ để đẹp mà để tạo lực, tạo thế và tạo khác biệt.
Khi chỉ một cú vuốt tay có thể quyết định số phận của một tiết mục, sân khấu âm nhạc không còn là nơi trình diễn âm thanh mà trở thành một hệ sinh thái thị giác, nơi ánh sáng, vũ đạo, thiết kế sân khấu và phục trang hòa quyện để tạo nên trải nghiệm đa lớp. Ở đó, mỗi màn biểu diễn không đơn thuần tái hiện bài hát, mà được dàn dựng như một cấu trúc thị giác có chủ đề, thẩm mỹ và ngôn ngữ riêng.
Trong dòng chảy đó, các aesthetic vị lai như Y3K, cyber-fantasy hay alien cult không chỉ là lựa chọn thẩm mỹ ngẫu hứng, mà trở thành công cụ biểu đạt của thế hệ nghệ sĩ Gen Z. Trong Em Xinh Say Hi, tạo hình giả lập, trang phục ánh kim, cấu trúc giáp hay phụ kiện mang hình hài phi nhân loại không chỉ gây ấn tượng thị giác – mà là lớp ngôn ngữ cá nhân hóa, cho phép nghệ sĩ trình bày một bản thể thời trang đang vận động song song với âm nhạc.
CÁCH (YÊU ĐÚNG) ĐIỆU - Khi tình yêu là tín hiệu từ hành tinh khác
Ngay từ hình ảnh mở đầu, “CÁCH (YÊU ĐÚNG) ĐIỆU” đã định vị rõ aesthetic chủ đạo: một thế giới loãng, logic nhưng phi cảm xúc. Quân đoàn em xinh Bích Phương, Juky San, Quỳnh Anh Shyn, Mỹ Mỹ, Lamoon bước ra như đội hình được lập trình sẵn - từ mái tóc bob ombre xanh mint – hồng đến những phụ kiện như anten, tạo nên cảm giác về “đơn vị tín hiệu” hơn là các cá nhân tách biệt.

Phong cách futuristic xuyên suốt trong MV hướng tới thế giới hậu-con người. Các chất liệu metallic, hologram, PVC bóng… không chỉ phản chiếu ánh sáng, mà còn vô hiệu hóa độ mềm của cơ thể. Váy ngắn đứng form,
áo tank top tôn vai vuông, găng tay kỹ thuật, boots cao lace-up phủ kim tuyến hologram – tất cả khiến hình thể người mặc giống cơ thể nhân tạo được lắp ghép bằng mã lệnh, không còn đường cong tự nhiên hay biểu cảm truyền thống. Thương hiệu Diesel góp mặt với tank top ánh bạc và Fancì Club với găng tay xỏ ngón cut-out – những lựa chọn để định hình “giao diện” nhân vật. Bảng màu trắng bạc – hồng neon chiếm chủ đạo mang khả năng khuếch tán ánh sáng, khiến hình thể như “phát quang” trên sân khấu.
Trong cấu trúc này, tình yêu không còn là trải nghiệm cảm xúc, mà là tín hiệu cần được mã hóa đúng cách để truyền đi. Cử chỉ, chuyển động, biểu cảm được lập trình hóa, thay thế sự thân mật bằng tính chuẩn xác. Các yếu tố vốn gắn với cơ thể như móng tay, trang điểm hay đường viền váy đều bị kỹ thuật hóa – nhấn mạnh chủ đề hậu nhân loại. Nói cách khác, MV giả lập mô hình kết nối mới giữa các thực thể được số hóa, yêu đương trở thành giao tiếp dữ liệu.

“CÁCH (YÊU ĐÚNG) ĐIỆU” không mang đến tương lai dễ tiếp nhận – nó không đẹp theo nghĩa truyền thống, không gợi cảm xúc quen thuộc. Nhưng chính vì vậy, thời trang ở đây không để trang trí hay làm nền cho nhan sắc, mà là phần cứng hóa của cảm xúc, là cách năm cô gái diễn đạt sự xa cách, mất kết nối và nhu cầu làm chủ bản dạng theo giao diện hoàn toàn khác.
Đọc thêm: Em Xinh Say Hi và sứ mệnh nâng tầm thời trang Việt
CHẲNG PHẢI ANH ĐÂU – "Băng bó" vết thương bằng kim loại và ánh sáng
MV “Chẳng Phải Anh Đâu” chọn cách dựng nên không gian hậu tan vỡ. Nhóm nghệ sĩ gồm Phương Ly, Orange, Châu Bùi, 52Hz và Vũ Thảo My được tạo hình theo hướng intergalactic warrior – mô hình nhân vật pha trộn giữa chiến binh và thực thể số hóa.
Phong cách cyber-fantasy phủ kín sân khấu với cấu trúc giáp chiến binh, ánh kim lạnh, chất liệu giả kim loại, tạo hiệu ứng thị giác mạnh mẽ. Trang phục là trung tâm biểu đạt qua những lớp metallic ánh bạc, ánh tím, phản quang được xử lý bề mặt như thể từng mảnh giáp gắn kết từ vụn gương, vỏ máy và kim loại tan chảy. Sequin, chrome lỏng và các đường cắt cut-out bất đối xứng làm bật lên sự thiếu hoàn hảo là tuyên ngôn thẩm mỹ chính. Những chi tiết shoulder pads cao, cổ cao dựng form, vòng đeo hông và đùi thiết kế như armor, khiến từng thành viên như bước ra từ digital wasteland - một thế giới giằng co giữa tính máy và người.

Chất liệu được xử lý lớp lang từ PVC ánh kim, nhựa trong, da phủ sơn metallic đến các chi tiết gia công ánh sáng LED phản quang. Laser cut và 3D-molding từ những sân khấu high-concept ẩn trong các chi tiết cổ tay áo và quanh eo, tái hiện những “vết nứt ánh sáng” le lói trên từng bộ giáp. Những chi tiết trong hình hài chồng chéo, cắt kéo biểu tượng cho sự đứt gãy, tổn thương sau những chiến trận cảm xúc được “bọc” vội bằng công nghệ.

Bảng màu băng giá với bạc, xanh cyan, trắng lạnh pha neon càng được khuếch đại dưới hiệu ứng ánh sáng xanh tím của sân khấu, nhưng không gây cảm giác tối tăm. Hiệu ứng này gần với tinh thần mirror play trong các thiết kế haute couture của Iris van Herpen, nhưng thay vì theo đuổi tính điêu khắc, ê-kíp sử dụng thủ pháp phản chiếu với đèn LED nối vào phục trang để phục vụ kịch tính và cảm xúc sân khấu - nơi ánh đèn le lói ẩn trong kết cấu trang phục, khiến mỗi thành viên như phát sáng từ bên trong - hiệu ứng thường thấy trong các visual concept của nhóm nhạc sci-fi như aespa, nhưng ở đây được đẩy lên mức hyper-stylized, mang tính tuyên ngôn mạnh hơn là trình diễn đơn thuần.
Đọc thêm: Khi các Em Xinh hóa thân thành robot chiến binh và nàng tiên vũ trụ
DUYÊN – Truyền thống không còn ở thì quá khứ
MV “DUYÊN” không phục dựng truyền thống theo cách mô phỏng, mà xử lý nó như mã thị giác có thể bóc tách, tái cấu trúc và phối lại trong ngôn ngữ sân khấu. Với nhóm “ngũ nương” Lâm Bảo Ngọc, Phương Mỹ Chi, Pháo, Saabirose và Liu Grace, thời trang không giữ nguyên bản sắc dân gian mà chọn lọc chi tiết đặc trưng từ áo yếm, áo tứ thân, khăn vấn, váy Mông và được giải phóng khỏi cấu trúc nguyên bản.

Yếm được buông tự do hoặc cắt xẻ phóng khoáng. Tà váy trở thành quần rộng xếp nếp, phối layering cùng vải gấm, vải jacquard họa tiết dân tộc hoặc thổ cẩm. Khăn mỏ quạ phối cùng croptop corset, áo bodycon đi kèm đai gấm, tóc vấn nhưng đeo khuyên tai kim loại bản lớn – tất cả là cú chơi giữa nữ tính cổ điển và tinh thần vị lai phá cách.

MV sử dụng hệ màu xanh cobalt, đỏ son, vàng ánh kim – vốn quen thuộc trong tranh Đông Hồ hoặc nghệ thuật dân gian – nhưng được pha loãng bởi ánh sáng pastel, tạo hiệu ứng đục nhẹ, hợp với tinh thần sân khấu hơn là phục dựng văn hóa nguyên bản.
Nhóm stylist và đạo diễn đã đặt truyền thống vào hệ quy chiếu mới của folk-inspired pop. Các thiết kế không bảo tồn di sản theo lối nguyên trạng, cũng không tách rời gốc gác, mà đứng trên lằn ranh: đủ để nhận ra nền văn hóa, nhưng được tiếp cận bằng cấu trúc, chất liệu và ngôn ngữ thị giác mới. Đây là hướng tiếp cận quen thuộc trong K-pop, C-pop và đang được Việt hóa qua những sản phẩm như DUYÊN.