Trong suy tưởng của Simone Rocha luôn là một nữ tính kịch tính. Ở Xuân Hè 2026, chủ đề ấy được phác họa trong vẻ bất mãn mà vẫn phủ màu mộng mơ, qua câu chuyện về những cô bé bị ép khoác lên mình trang phục lộng lẫy để bước vào một chương trưởng thành hơn – lát cắt ký ức mà bất kỳ thời thiếu nữ nào cũng có thể thấy bóng mình trong đó.
Tuần lễ thời trang London từ lâu vốn dĩ gắn liền với chất Punk gai góc, sự sáng tạo dị biệt, hay sự ám ảnh về cái đẹp cực đoan. Suốt nhiều thập kỷ, Vivienne Westwood hay Alexander McQueen đã ngự trị như những tượng đài bất khả xâm phạm. Thế nhưng, giữa di sản dữ dội ấy, người ta dễ quên rằng London cũng là “chiếc nôi” của những giấc mộng mơ màng. Chính trong khoảng lặng mong manh đó, Simone Rocha đã kiến tạo nên thế giới của riêng mình – một vũ trụ nữ tính kịch tính, khi mộng mơ và phản kháng song hành.
Vào những ngày cuối tuần lễ thời trang London, Simone Rocha đã gieo giấc mơ đó vào Mansion House – dinh thự thế kỷ 18 của Thị trưởng London. Ở bộ sưu tập Xuân/ Hè 2026, Simone Rocha không kể một câu chuyện cụ thể, cũng chẳng chọn xây dựng một nhân vật nào. Chỉ đơn giản là một cảm xúc không gọi tên cụ thể. Hay như cách nhà thiết kế chia sẻ cùng tạp chí Vogue là “một thứ nhân tính khó nắm bắt”. Đó có thể là những nét bản năng, những biểu hiện vụn vặt ta thậm chí không ý thức, nhưng lại làm nên chính con người mình. “Tôi tìm cảm hứng từ những thiếu nữ tuổi teen, và cách mà mỗi kiểu phụ nữ khác nhau mặc một chiếc váy hay phá vỡ cấu trúc của nó.” Simone Rocha chia sẻ.
Nằm ở trung tâm bảng moodboard của mùa này là loạt ảnh Girl Pictures mang tính biểu tượng của nhiếp ảnh gia người Mỹ, Justine Kurland. Từ 1997 đến 2002, Kurland dàn dựng và ghi lại hình ảnh những cô gái tuổi teen, tưởng tượng rằng họ đã bỏ nhà ra đi để dựng nên một cộng đồng nơi rìa thành phố. Những khoảnh khắc tuổi trẻ thoáng qua đó nhưng được bất tử hóa trong ống kính. Bên cạnh đó, tiểu thuyết gia người Mỹ Maureen Freely cũng trở thành điểm tựa sáng tác của Simone Rocha Spring 2026, với một trích đoạn từ tiểu luận My Dress Rehearsal: or How Mrs Clarke taught me how to sew được đặt trên ghế ngồi của từng vị khách.
Cả hai tác phẩm xuất hiện với một điểm chung—đều khắc họa ngưỡng cửa trưởng thành của người con gái, trạng thái lửng lơ của tuổi mới lớn. Khi đôi giày dường như vẫn chưa vừa vặn tạo một cảm thức mà chính ghi chú show diễn đã cô đọng: “một cử chỉ, một dáng đứng vừa khiêu khích vừa nghịch ngợm, một khoảnh khắc vụng về.”
Khi những chiếc đèn chùm lấp lánh phía trên và những bản nhạc của Doris Day và Marianne Faithfull vang lên trong không gian triển lãm, một cuộc mổ xẻ tinh tế về tuổi thơ bắt đầu diễn ra.
Mở đầu là chiếc váy lót khung cứng (crinoline) bằng vải organza, phối cùng áo bralette đính sequin hờ hững trễ vai. Sự kết hợp gợi nhớ đến cảm giác ngượng ngập của các thiếu nữ trong buổi vũ hội đầu đời, nơi nhiều người lần đầu học cách bộc lộ bản thân. Vương miện và vòng cổ bất đối xứng, xuất hiện xuyên suốt bộ sưu tập, như tấm vé khứ hồi dẫn người xem trở về những lần hóa trang vụng về của tuổi mới lớn.
Tiếp nối là chuỗi bản phối dạ hội “lệch nhịp”: đầm cotton poplin và áo cardigan len – tất cả được bao bọc trong một lớp nhựa vinyl – lấy cảm hứng từ giấy kính bóng gói hoa. “Đó là ý tưởng về một thứ gì đó bị bóp nghẹt bởi một thứ giả tạo.” nhà thiết kế chia sẻ. Giống như những bó hoa trong giấy kính, những chiếc đầm phủ nhựa trong suốt cũng khắc họa hành trình trưởng thành của các thiếu nữ, mong manh, bất toàn, và ẩn mình sau những lớp vỏ bọc.
Những bất an tự nhiên còn được Simone Rocha tinh tế truyền tải qua chi tiết tạo dáng của người mẫu, từ bờ vai co lại, cánh tay ôm chặt chiếc gối lụa (như một túi cầm tay thực thụ), lớp makeup chưa hoàn thiện, và cả mái tóc rối bời. Dẫu vậy, hành trình này không chỉ có sự vụng về. Phảng phất đâu đó là sự tự tin trưởng thành, trong chiếc đầm chartreuse độn hông hay những bộ váy sequin toàn thân, nơi chiếc váy lót crinoline khéo léo vẽ lại đường biên của cơ thể.
Nếu nhiều nhà thiết kế dễ bị mắc kẹt trong nghịch lý giữa vẻ đẹp lộng lẫy và cảm giác bất mãn, thì Rocha lại biết cách biến nó thành điểm mạnh. Cô thêm vào nét nữ tính đặc trưng của mình một đường gân sắc sảo, khiến nó vừa kiều diễm vừa gai góc. Tinh thần ấy thấm vào từng chi tiết, từ áo tailcoat kiểu Venice lấp lánh pha lê, bộ set trang phục màu hồng chần bông cài nơ đen, đến những thiết kế tailoring ẩn giấu túi hoa huệ tươi nở rộ.
Sự ngọt ngào quen thuộc của họa tiết hoa cũng trải dài khắp bộ sưu tập. Họa tiết hoa cẩm chướng trên váy và áo satin; vải gấm hoa ngọc trai, được phủ lên những bộ playsuit xoắn và được kết hợp thành những chiếc áo khoác sắc sảo. Tuy nhiên, nó đã bị lu mờ bởi vẻ u buồn của những bông hoa loa kèn được cài vào khuy áo.
Ngôn ngữ thiết kế của Rocha đã quá rõ ràng để nhận diện, nhưng chưa bao giờ bằng lòng với sự an toàn. Cô thêm yếu tố thể thao vào vẻ lộng lẫy của trang phục dạ hội, với những chiếc đầm voan bồng bềnh đi kèm dây rút thể thao và áo len buộc quanh eo của những chiếc váy voan.
Dòng menswear cũng tiếp tục được đẩy xa. Những chàng trai trong Simone Rocha Spring 2026 bước ra trong quần short sequin, những bộ suit draping mềm rủ, áo khoác in hoa và áo thun nửa kín nửa hở. Ở danh mục giày dép, Rocha mở rộng cuộc bắt tay cùng Cros, giới thiệu phiên bản mới của thiết kế từng ‘cháy hàng’ – nay được tái sinh trong kiểu dáng ballerina cùng đế platform.