Matthieu Blazy mở ra vũ trụ Chanel mới với vải tweed, chiếc áo "đồ lót nam", chiếc váy phủ đầy hoa và còn gì nữa?
Ba thế hệ, một nhà mốt
Gabrielle Chanel đã lập nên maison với mục tiêu giải phóng phụ nữ khỏi xiềng xích quần áo, Karl Lagerfeld giữ vững ngọn đuốc ấy suốt gần 40 năm bằng tư duy cách tân không ngừng, còn Virginie Viard - người cộng sự trung thành của ông chọn cách tiếp cận truyền thống và kỷ luật.
Ba người trong 115 năm. Hai người trong số đó đã gắn bó hơn 90 năm. Một di sản khổng lồ để kế thừa. Vậy với Blazy, anh sẽ làm gì để tiếp nối một nhà mốt lâu đời như vậy?
Ngay từ khi những người thiết kế đầu tiên lộ diện, ngành thời trang gần như “đứng yên” trong đêm Paris. Biên tập viên, khách hàng, những nàng thơ từng gắn bó với Lagerfeld, Jennie (Blackpink), Nicole Kidman, Tilda Swinton, Julia Louis-Dreyfus, Pedro Pascal, đại sứ mới Ayo Edebiri và cả Raf Simons - tất cả tụ họp dưới bầu trời Grand Palais, nơi những quả cầu ánh sáng khổng lồ trôi lơ lửng như hành tinh.
Đây là show cuối cùng của Tháng Thời Trang hỗn loạn và Chanel là điểm dừng mang tính biểu tượng. Chuyện “đổi ghế” giữa các nhà thiết kế không mới, nhưng vị trí của Blazy thì đặc biệt: một vai kế nhiệm không giống ai. Khác với những cái tên như Duran Lantink tại Jean Paul Gaultier, Blazy không được “trao quyền” bởi một nhà sáng lập còn sống, cũng không bước vào một thương hiệu từng thay hàng loạt giám đốc sáng tạo.
Và, Blazy thấu hiểu điều đó.
Grand Palais: Không gian của những cuộc chuyển mình
8 giờ tối, dưới mái vòm lịch sử Grand Palais, những quả cầu ánh sáng trôi nổi trên đầu người xem như gợi nhắc một hệ mặt trời Chanel đang khai sinh. Ở đó, người đàn ông từng gây sốc với tank top bằng da tại Bottega Veneta, Matthieu Blazy bước vào nhà mốt mang trong mình 115 năm di sản.

Khi ánh đèn đầu tiên bật lên, một bộ suit xám crop gọn, tay áo xắn lên, gợi nhắc mid-century tailoring nhưng được làm lại cho một ngày mai đang đến. Một hành động có phần “bình thường” nếu không đặt nó trong bối cảnh: đây là màn debut đầu tiên cho Chanel mà chúng ta đã chờ đợi.
"Chanel là về tình yêu. Sự ra đời của tính hiện đại trong thời trang bắt nguồn từ một câu chuyện tình. Điều đó, với tôi, là điều đẹp đẽ nhất. Nó không bị giới hạn bởi thời gian hay không gian; đó là một ý niệm về tự do — thứ tự do được khoác lên và giành lấy bởi Gabrielle Chanel."
— Matthieu Blazy
Đối thoại với Gabrielle: Khi menswear là ngôn ngữ nữ quyền
Matthieu Blazy không trích dẫn Gabrielle Chanel như một tượng đài bất biến. Anh trò chuyện với bà như một người bạn. Trong hậu trường buổi diễn, anh kể rằng ngay khi nhận chức tại Chanel, anh đã dành thời gian để đọc về Gabrielle - một nhà sáng lập, một người phụ nữ dám đặt câu hỏi: Ai bảo váy là của phụ nữ và áo sơ mi là của đàn ông?
Gabrielle từng yêu Boy Capel – một người đàn ông lịch lãm, đầy tinh thần thể thao và biểu tượng của menswear thượng lưu Pháp. Nhưng thay vì chỉ ngưỡng mộ, bà mượn tủ đồ của ông. Bà mặc sơ mi Charvet, cài nút cổ, xắn tay áo, rồi bước ra phố với một thứ khí chất lạ lùng: vừa ngạo nghễ, vừa nữ tính, vừa như đang thách thức cả xã hội Paris lúc bấy giờ.
"Blazy không chỉ nhắc lại câu chuyện ấy – ông đưa nó về năm 2026, trong một hành động thầm lặng nhưng đầy chủ đích: bộ suit mở màn show diễn, màu xám, không hoa văn, không chi tiết dư thừa. Nhưng nếu quan sát kỹ, bạn sẽ thấy: đó là chiếc áo của chính Matthieu Blazy, được ông cắt ngắn lại, điều chỉnh hàng nút, và chỉnh sửa phần ve cổ để tạo nên phom crop sắc gọn cho nữ giới."
Từ một món đồ cá nhân dành cho nam giới, anh biến nó thành cánh cổng mở vào thế giới Chanel mới. Không logo, không hoa trà, chỉ một đường cắt dứt khoát, một chút “nhấn” vào tỷ lệ và thứ ngôn ngữ cơ thể tự tin, chủ động.
Tiếp đó, những chiếc sơ mi boxy xuất hiện trên sàn diễn kết quả hợp tác giữa Chanel và Charvet, nhà may lâu đời ở Place Vendôme từng phục vụ các hoàng thân, nhà văn và cả Boy Capel. Blazy thêm vào chi tiết tinh nghịch: chuỗi xích kim loại nhỏ chạy dọc gấu áo, gợi nhớ cách Chanel từng giấu dây xích trong viền jacket để tạo độ rủ hoàn hảo.
Khi Chanel mặc đồ đàn ông, bà không cố trở thành đàn ông. Bà dùng menswear như công cụ để tái định nghĩa nữ quyền. Còn khi Matthieu Blazy để người mẫu nữ mặc sơ mi nam, với đường xích nhỏ vắt nơi gấu áo, anh cũng không làm thời trang phi giới. Anh đang tiếp nối một truyền thống: dùng menswear để khẳng định quyền làm chủ cơ thể: quyền được tự do, được giản lược, và không cần trình diễn để làm vừa lòng đàn ông.
Nhà mốt làm đồ tweed giỏi nhất hành tinh
Nếu phải chọn chất liệu để đại diện cho Chanel, chắc chắn đó là tweed - thứ vải dệt phức tạp, dày dặn, giàu ký ức và gắn liền với hình ảnh người phụ nữ thanh lịch kiểu cổ điển. Nhưng đó cũng chính là gánh nặng đầu tiên Matthieu Blazy phải tháo gỡ.
Tweed biểu tượng là di sản khó chạm và khó cưỡng của riêng Chanel. Blazy chọn tweed là nơi bắt đầu cho hành trình tái cấu trúc Chanel. Và anh bắt đầu bằng cách đặt hỏi: làm sao để tweed trở nên nhẹ hơn, mềm hơn, chuyển động như da thứ hai?
Blazy thay đổi bản chất vật lý của vải. Anh dùng viscose để tạo độ rủ, độ đàn hồi; gỡ kết cấu dày đặc, để lộ mối đan, làm thưa mật độ. Vải trở thành một lớp phủ gần như trong suốt - đôi khi chỉ là lưới đan móc nhẹ, khoác ngoài bodysuit da.
Ở một thiết kế khác, tweed như đang bung tua nơi gấu áo, tan chảy theo bước chân người mẫu. Một chất liệu vốn cứng nhắc giờ trở thành yếu tố động như thể đang sống, đang thở cùng cơ thể.
Nhưng sự mềm hóa này không chỉ là kỹ thuật. Nó là hành động giải phóng ký ức, tháo bỏ cái nhìn nghiêm trang về Chanel, để người trẻ có thể mặc tweed như mặc cotton: phối cùng jeans, khoác lên người như một chiếc khăn, xắn tay áo, buộc vạt tùy ý.
Xưởng đồ lót nam của ông
Chi tiết áo cotton gân để lộ cạp, gợi nhớ đến đồ lót nam, khi ông nội của Blazy từng làm việc trong xưởng đồ lót nam. Thứ vải ấy, thứ kết cấu ấy, không chỉ thuộc về lịch sử thời trang mà còn thuộc về lịch sử của chính ông.
Ở Chanel SS26, ký ức cá nhân không còn là thứ để giấu trong hậu trường. Chúng được xếp lớp, phối màu, đính kết, rồi phơi bày công khai như một phần ngôn ngữ nhà mốt. Chiếc túi “crushed” méo mó, có thể bóp uốn theo ý người dùng, như món đồ gia truyền đã qua tay nhiều thế hệ. Những bông tai pom-pom, hoa cúc trắng, hay camellia đính nơi gấu váy - không còn “trang trí” cho người mặc, mà kể chuyện ký ức.
Ở Chanel SS26, những ký ức cá nhân không còn là thứ riêng tư để giấu trong hậu trường. Chúng được xếp lớp, phối màu, đính kết, rồi phơi bày công khai. Chiếc túi “crushed” méo mó, có thể bóp uốn theo ý người dùng, như món đồ gia truyền đã qua tay nhiều thế hệ; những bông tai pom-pom, hoa cúc trắng khổng lồ, camellia đính nơi gấu váy – tất cả không còn “trang trí” cho người mặc, mà truyền tải ký ức: ký ức của nhà thiết kế, ký ức của thương hiệu, ký ức của người sở hữu món đồ.
Không còn là Chanel của mẹ bạn
Chanel giờ không dành cho thế hệ trước mà là cho thế hệ dám mặc nó theo cách riêng. Những chiếc áo satin trơn được phối cùng váy dạ hội đính lông vũ. Áo len cổ tim kết hợp cùng chân váy wrap. Oversized shirt sải bước cùng giày mũi đen đặc trưng.
Awar Odhiang kết màn trong chiếc váy phủ đầy cánh hoa, chậm rãi, tự tin, và tự do. Một khoảnh khắc khẳng định: vẻ đẹp Chanel vẫn có thể nở hoa trong kỷ nguyên Gen Z – nơi mọi giới hạn đều đang được viết lại. Chanel SS26 là lời nhắc về tự do. Tự do vượt khỏi khuôn mẫu giới tính. Tự do thoát khỏi bóng của quá khứ. Và tự do định nghĩa lại cái đẹp.
Đây không phải Chanel của những bức tượng vàng, của sự tôn thờ. Đây là Chanel đang chuyển động đang lắng nghe, đang thở cùng thế hệ mới.
Blazy từng nói: "Điều tuyệt vời nhất về các mã di sản Chanel là bạn có thể giản lược chúng, và chúng vẫn luôn là Chanel".
Và có lẽ, như Blazy đã nói, tất cả mới chỉ bắt đầu.