Cả thế giới hồi hộp chờ đợi màn ra mắt của Jonathan Anderson. Chưa từng gây thất vọng, "người đàn ông của Dior" đã chứng minh mình hội tụ đủ mọi yếu tố mà nhà mốt nước Pháp và toàn thể giới mộ điệu mong chờ
Sau thời gian chờ đợi màn trình diễn đầu tiên của Jonathan Anderson tại đế chế Dior, sự kiện được mong chờ nhất mùa mốt Xuân/Hè 2026 đã chính thức diễn ra. Đây không chỉ là một show diễn, mà là lời chào sân táo bạo của nhà thiết kế người Ireland trong vai trò Giám đốc Sáng tạo toàn diện: thời trang nữ, nam, haute couture và phụ kiện của Dior.
Trong bối cảnh thị trường xa xỉ toàn cầu đang chậm lại, LVMH đã đặt một canh bạc lớn vào Anderson - người luôn nổi tiếng với tư duy thử nghiệm và cảm quan lịch sử độc đáo. Nhưng anh không hề e ngại.
“Thị trường khó khăn là tốt vì điều đó có nghĩa là nó đã sẵn sàng để thay đổi” anh chia sẻ, như một lời nhắn gửi rằng thời khắc chuyển mình của Dior đã đến.
Không gian trình diễn: hồi ức hội họa giữa lòng lịch sử
Jonathan Anderson đã chọn Điện Invalides – biểu tượng lịch sử và trang nghiêm của nước Pháp làm bối cảnh cho show diễn đầu tiên tại Dior. Nhưng thay vì giữ nguyên vẻ uy nghi vốn có, anh đã biến đổi không gian bên trong thành một phiên bản mô phỏng bảo tàng Gemäldegalerie ở Berlin, như một phép ẩn dụ cho cuộc đối thoại văn hóa giữa Anh, Pháp và Đức.
Hai kiệt tác tranh tĩnh vật của họa sĩ Jean Siméon Chardin – một được mượn từ Louvre, một từ Phòng trưng bày Quốc gia Scotland được đặt làm trung tâm thị giác, vừa gợi nhớ đến mỹ học thế kỷ 18, vừa tạo nên điểm tựa lịch sử cho các thiết kế đương đại. Trong bàn tay của Anderson, show diễn như một buổi triển lãm, nơi các thiết kế được nâng tầm thành tác phẩm nghệ thuật, hiện diện giữa “bảo tàng” Dior của riêng anh.
Đọc thêm: LVMH đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhất từ trước đến nay

Bên ngoài Điện Invalides, một bức ảnh kéo dài của salon Dior nguyên bản thập niên 1950 được phủ lên mặt tiền, tạo nên cuộc gặp gỡ trực quan giữa quá khứ và hiện tại. Trong khi bên trong, cách bố trí ghế gỗ đơn lẻ như trong các buổi thử đồ couture cổ điển cho phép khán giả quan sát kỹ từng đường kim mũi chỉ. Cho dù là sự phai màu của quần chino hay vệt lụa moire chắp vá trên một chiếc áo gi lê, tất cả đều được trình hiện như những “chi tiết hội họa sống”, đúng với tinh thần mà Anderson muốn gửi gắm.
Đọc thêm: Ba ông lớn đổi ngôi: Dior, Gucci, Chanel và cuộc chuyển giao quyền lực thời trang xa xỉ
Cảm hứng từ di sản và phong cách cá nhân
Trước thềm show diễn, thiệp mời được gửi. Không phải tấm bìa graphic 3D như dưới thời Maria Grazia Chiuri, lần này, Jonathan Anderson gửi tới khách mời một hộp vuông nhỏ – mở ra bên trong là một chiếc đĩa sứ in hình ba quả trứng - bản tái hiện từ kho lưu trữ Dior Maison năm 1975, mang tên “trompe l’œil plate” – một kỹ thuật đánh lừa thị giác nổi tiếng được nhiều nhà mốt vận dụng trong thiết kế.
Và có lẽ, cũng là cú đánh lừa đầu tiên của Anderson. Trứng, vốn là hình ảnh khởi sinh, nay trở thành biểu tượng cho một chương mới đang thai nghén - một thế giới Dior dưới thời Anderson đang dần nứt vỏ. Chiếc thiệp không đơn thuần là "khai quật" lưu trữ, mà như một gợi ý thị giác đầy hàm ý: hãy sẵn sàng cho một góc nhìn khác đi – nơi những điều ta tưởng như đã quen thuộc sẽ được định hình lại, bất ngờ hơn, tinh tế hơn và nhiều khả năng… hoàn toàn mới.
Bộ sưu tập Xuân Hè 2026, theo lời giới thiệu, là sự tham chiếu đến “lịch sử và sự xa hoa”. Di sản Pháp không chỉ được gợi nhắc qua phom dáng couture kinh điển, mà còn được cài cắm trong những chi tiết nhỏ đầy dụng ý. Trên mạng xã hội, nhà mốt đã “nhá hàng” bằng loạt hình ảnh giàu tính gợi: một đôi giày buộc dây đặt trước lò sưởi đá cẩm thạch trong Phòng của Nữ hoàng tại Versailles, hay chiếc đồng hồ mạ vàng trong phòng ngủ của Marie Antoinette.
Những hình ảnh ấy không đơn thuần là phông nền trang trí, chúng là tiếng vọng của lịch sử. Và bộ sưu tập, có lẽ, sẽ đưa người xem bước vào khoảng giao thoa giữa hoài niệm và hiện tại, giữa cái đã qua và cái đang thành hình. Trong thế giới ấy, Jonathan Anderson đặt ra một câu hỏi thầm lặng: liệu con người ở bất kỳ thời đại nào cũng vừa là sản phẩm của lịch sử, vừa là người viết tiếp lịch sử cho tương lai?
Chưa bao giờ gây thất vọng
Jonathan Anderson bắt đầu Dior Homme Xuân Hè 2026 bằng câu hỏi: Nếu Anthony Bridgerton du hành đến năm 2025, anh ấy sẽ mặc gì? Nếu Mr. Darcy sống ở Lower East Side thay vì điền trang Pemberley, phong cách của anh sẽ ra sao? Tiếng nhạc nền "Please Don’t Stop Me" vang lên, Anderson bắt đầu viết những trang đầu tiên của mình trong lịch sử thời trang nam tại Dior.
Nếu Christian Dior từng tạo nên một "New Look" cho phụ nữ thời hậu chiến, thì Anderson đã và đang tạo nên "New Look" khác cho giới nam. Thiết kế Bar Jacket biểu tượng của nhà mốt được tái cấu trúc bằng vải tweed Donegal thô ráp – sự giao thoa giữa tinh thần Pháp và chất liệu từ quê hương Ireland của Anderson. Giờ đây, Bar Jacket không còn ôm sát vòng eo đồng hồ cát, mà mang dáng dấp nam giới: thắt eo nhẹ nhàng, phom suông, thanh thoát.
Càng thú vị hơn khi Bar Jacket không đứng một mình, mà đi cùng quần short cargo phồng lớn, lấy cảm hứng từ chiếc váy Delft mang tính biểu tượng trong kho lưu trữ. Những chiếc quần này được dựng bằng 7,5 mét cotton, tạo khối qua nếp gấp kéo dài từ eo ra sau hông và được định hình bằng dải nẹp cong hai bên - tái cấu trúc lại cả khái niệm về độ trang trọng, đem couture vào giữa hè Brooklyn. Tính ứng dụng và phi giới tính giao nhau trong một món đồ duy nhất.
Anderson cũng không giấu tình yêu dành cho văn hóa học đường và nước Anh. Mở đầu BST bằng cảm hứng từ Lord Byron ở Cambridge cuối thế kỷ 18, anh vẽ nên chân dung một chàng trai Ivy League mang theo cả lịch sử lẫn hoài niệm. Cà vạt cao cổ kiểu Regency, áo gi-lê tiệc tùng màu oải hương, sơ mi Oxford, quần chino, len vắt vai – tất cả như thể bước ra từ phòng khách của Jane Austen, rồi lạc vào thư viện của một sinh viên ngành lịch sử nghệ thuật tại Columbia.
Đọc thêm: Jonathan Anderson và 11 năm không thể quên tại Loewe
Preppy, nhưng không sáo rỗng. Quyến rũ, nhưng không bó sát. Một chàng trai ăn vận như thể đang cố gắng trình diễn tri thức qua chính trang phục mình mặc – sự hòa trộn giữa học thuật và ngẫu hứng, giữa Dior và Anderson. Dấu ấn cá nhân còn tiếp tục hiện hiện qua chất liệu: từ brocade, tweed đến các loại cotton dày, mềm. Họa tiết cannage không xuất hiện trực diện mà ẩn hiện qua những đường sọc áo sơ mi, chi tiết dệt kim hay đồ họa lặp lại, như một lời thì thầm nhắc về Lady Dior. Anderson, rõ ràng, không phá bỏ di sản – anh diễn giải lại nó qua ngôn ngữ mới.
Một trong những điểm sáng vừa thương mại vừa thị giác của BST lần này chính là Book Tote - chiếc túi từng là biểu tượng của dòng nữ dưới thời Maria Grazia Chiuri, nay được Jonathan Anderson đặt trong ngữ cảnh nam giới. Các phiên bản mới được chế tác bằng canvas cao cấp, in hoặc thêu hình bìa của những tác phẩm văn học kinh điển: từ Dior by Dior – tự truyện của chính nhà sáng lập, đến Dracula của Bram Stoker, Dangerous Liaisons của Choderlos de Laclos và In Cold Blood của Truman Capote.
Không chỉ là cú chơi chữ hình ảnh “mang sách trên vai” theo đúng nghĩa đen mà còn là tuyên ngôn của Anderson: đưa văn hóa, ký ức cá nhân và di sản học thuật vào trung tâm thiết kế. Book Tote, từ món phụ kiện từng gắn với nữ giới, giờ trở thành biểu tượng đa giới dễ tiếp cận, dễ ứng dụng, và trên hết: cực kỳ dễ bán. Một cú dịch chuyển khéo léo, nơi giới tính được làm mềm, còn giá trị thương hiệu lại được làm rõ.
Sneaker không dây, xăng-đan punk nhẹ và cả đôi giày lười mũi tròn gợi nhắc đến phiên bản Campo loafer ở Loewe cho thấy Anderson vẫn đang tính toán rất kỹ giữa yếu tố thiết kế và khả năng thương mại. Những món đồ như áo len pastel đính logo nhỏ, sandal da lộn hay denim ống đứng là minh chứng: rất Dior, rất dễ mặc và chắc chắn dễ bán.
Đọc thêm: Chiến lược “One Dior” của LVMH: Một tầm nhìn, một nhà thiết kế, một thông điệp
Không chỉ khai thác di sản từ chính kho lưu trữ Dior, Anderson còn lặng lẽ tri ân những người tiền nhiệm. Bộ sưu tập ẩn chứa dấu ấn tailoring của Kim Jones, sự lãng mạn bay bổng của John Galliano, tinh thần nữ quyền hiện đại của Maria Grazia Chiuri, và sự tối giản cấu trúc từ thời Raf Simons.
“Tôi không muốn làm mất đi những gì mà mỗi người đã đóng góp cho thương hiệu này” – Jonathan Anderson chia sẻ. Có thể thấy, anh không chỉ đang sáng tạo một diện mạo mới cho Dior, mà còn khéo léo thừa hưởng và đan cài tinh thần từ một dòng chảy lịch sử.
BST là lời tri ân từ Bar Jacket đến văn hóa Ivy League, từ brocade cổ điển đến punk phóng khoáng nhưng không hề hoài niệm. Màn ra mắt "người đàn ông của Dior" Anderson điềm tĩnh, thông minh và có chiến lược. Và trên hết, nó mở ra một chương mới đầy hứa hẹn cho thời trang nam tại Dior, nơi lịch sử được nhắc lại không phải để lặp lại, mà để khởi đầu lại theo cách của Jonathan Anderson.
Thực hiện: Tùng Lâm và Lenna
Tham khảo: Wmagazine, WWD, Dazed, Vogue, Vogue Business, Instyle, Tribute to Magazine